Xúc cảm mùa thu
Sau những ngày hè oi ả, thu đến - dịu dàng, trong trẻo như mắt cô cậu học trò. Trời thu xanh diệu kì, sắc nắng lung linh in trên môi, trên mắt. Trở lại với mái trường sau những ngày hè nghe xốn xang những cảm xúc thật khó tả. Mái ngói đỏ tươi, từng ô cửa sổ bừng lên trong nắng sớm. Hàng cây giữa sân trường hình như xanh hơn, bóng tròn toả rộng. Lên tầng hai, bước vào lớp học, mở toang cửa sổ, và gió, và mây, và hương hoa sữa ùa vào nồng nàn, ngây ngất. Từng chùm hoa trắng, bé xíu rung rinh, e ấp trong lá. Và ánh mắt em thơ sáng nay sao trong đến lạ! Cô thấy cả trời thu trong đôi mắt em nhìn.
Những buổi sớm mùa thu đến trường, tóc bay, mây bay, môi mềm khẽ hát: “Mùa thu sang đẹp quá, xao xuyến bao tâm hồn, vui tiếng trống tựu trường, trong tiếng hát mùa thu…” thấy lòng mình trong trẻo quá! Bao vất vả bộn bề với bảng đen, phấn trắng, với cuộc sống đời thường bỗng chốc tan đi, chỉ còn lại trong tim một tình yêu trọn vẹn…
KHÔNG ĐỀ
Đã qua rồi một thuở mộng mơ
Thuở em biết làm thơ về vầng trăng mười sáu
Thuở biết yêu anh là bình yên và giông bão
Thuở môi hồng và mắt biếc chênh chao…
Em không còn đi giữa những chiêm bao
(Chẳng thể sống với những giấc mơ cổ tích)
Nhưng vẫn nghe con tim mình thổn thức
Kỉ niệm chợt về rưng rưng…
Con đường em đi giờ không có anh bên
Không có anh đón đưa mỗi chiều em tan lớp
(Hạnh phúc giản dị thôi mà dễ gì có được
Cổ tích có nhiệm màu ơi cô giáo dạy văn?)
Em sẽ về với chốn bình yên
Xin đừng để chiều đông trời trở gió
Xin anh mãi là vì tinh tú
Thăm thẳm xa
thăm thẳm cháy
cuèi ch©n trêi…
***
VIẾT CHO TUỔI MƯỜI LĂM
(Thương yêu tặng các em học sinh lớp 9 và tuổi mười lăm của tôi)
Chẳng thể nào níu giữ nữa đâu em
Con thuyền tuổi thơ cập bến bờ kỷ niệm,
Mái trường xưa nhuốm phủ màu rêu tím
Lá bàng rơi, lưu luyến bước em đi.
Khi ve ngân, phượng cháy, mùa thi,
Khi trăn trở trước những dòng lưu bút
Khi màu mực ướt nhoè cùng nước mắt
Là xa hoài, xa mãi, tuổi thơ ơi!
Tháng ngày qua tất cả giản đơn thôi:
Một ánh mắt bạn trai, phút giận hờn bạn gái,
Những con điểm thầy buồn nhưng chẳng nói
Để bây giờ buốt nhói không quên.
Những kỷ niệm chẳng thể gọi thành tên
Nhưng sẽ cháy âm thầm trong ký ức
Phút xa trường đừng ai buồn, ai khóc
Để ngày mai thao thức nhớ về nhau…
***
HẠ NHỚ
Đừng bao giờ nhớ nữa nghe anh
Cho màu mực nhạt phai phần nhức nhối
Cho màu hoa lặng thơm điều không nói
Nắng chênh chao giăng mắc nỗi niềm riêng…
Anh còn nhớ hay anh đã quên?
Mùa phượng ấy chẳng cháy thêm được nữa
Em rát bỏng nghiêng về miền đất hứa
Cứ ngây thơ tin phượng nở hai mùa…
Sẽ chẳng bao giờ em khóc cho ngày xưa
Sao mi chớp cho hoàng hôn tím ướt
Sao mắt anh vẫn cháy lời da diết
Có phải phượng xưa tha thiết gọi anh về?...