Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi với bao biến cố vui buồn tuổi thơ, với những kỉ niệm của tuổi học trò...Trong gần 4 năm được học tập dưới mái trường THCS Sông Trí có biết bao chuyện buồn vui, hờn giận một thời mà tôi không thể quên được. Thật đặc biệt! Có một kỉ niệm mà tôi chẳng thể nào quên.
Trong nhịp sống náo nhiệt, mọi thứ sẽ theo dòng thời gian bất tận lui vào dĩ vãng mịt mờ, bỏ lại sau lưng biết bao nỗi niềm hối tiếc. ngậm ngùi 2 tiếng giá như, tôi thật sự cảm thấy hối hận khi nghĩ về một lần lầm lỡ: tôi đã không học bài cũ khiến cô giáo dạy văn buồn. Tôi là một học sinh được cô tin tưởng và quý mến. Vậy mà...
Sáng sớm, mọi vật bừng tỉnh sau một đêm dài. Những tia nắng tinh nghịch nhảy nhót trên những mái nhà. Mấy chú chim chuyền từ cành này sang cành khác. Tất cả đều vui vẻ, khác hẳn với tâm trạng của tôi lúc này: vội vàng, hối hả chạy nhanh đến trường. Đến lớp, tôi hấp tấp mở vở ôn lại chồng bài cũ chất cao như núi mà hôm qua tôi đã mải chơi quên chưa học.
Trống vào lớp đã điểm. Tôi cố gắng vui vẻ với mọi người như thường ngày. Tiết Sử, Toán, Công nghệ trôi qua nhẹ nhàng. Rồi tiết 4, tiết Ngữ Văn...Cô giáo bước vào lớp, áo trắng giản dị. Mỉm cười đáp lời chào cả lớp, cô ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống rồi lấy sổ điểm ra kiểm tra bài cũ. Tiếng tách tách bút căng thẳng. Tiếng lầm rầm học bài cũ của các bạn. Tôi nghe rõ cả tiếng đập trong lồng ngực mình. - Đinh Bảo An lên bảng!
Tiếng cô vang lên pha vỡ bầu không khí im lặng để rồi tan loãng trong những tiếng thở phào nhẹ nhõm của các bạn. Tôi chưa kịp sung sướng vì cảm thấy mình thật may mắn thì rủi thay, hôm nay Bảo An lại không học bài. Thế là cô hạ tay cho điểm rồi kết thúc bằng bốn tiếng thật ngắn gọn: " Ngân Hà lên bảng"
Tim tôi đập rộn lên như sắp chui ra khỏi lồng ngực. Tôi cố làm ra vẻ thản nhiên bước lên bảng. Rồi tôi nhớ gì thì diễn thế. Tôi lặng người đi trong tiếng xì xào của các bạn. Cô giọng buồn buồn bảo tôi về chỗ. Yên vị trên chiếc ghế quen thuộc song trong đầu tôi hỗn độn bao nhiêu là ý nghĩ. Tôi lo sợ, tự trách bản thân. Tôi ngạc nhiên khi cô nhận xét thôi học bài chưa kĩ, thay vì chưa học bài. Ánh mắt cô nhìn như xoáy sâu vào tâm hồn tôi. Cả giờ học, ánh mắt ấy vẫn hướng về phía tôi như chứa đựng một dấu hỏi... Phải chăng sự lười biếng và chủ quan của tôi đã vô tình làm nhòa mờ tình cảm của cô dành cho tôi? Nhưng rồi nét mặt tươi sáng của cô khi gọi tôi đứng dậy và lời khen tôi về bài mới khiến tôi hiểu rằng: cô vẫn đặt niềm tin vào cô học trò nhỏ, cô đã tha thứ cho tôi rồi...
Sau buổi học ấy, lòng tôi vẫn muốn nói cô một lời xin lỗi mà không dám. Bây giờ khi nhớ lại chuyện cũ, tôi vẫn cảm thấy xót xa và nuối tiếc nhưng không phải chỉ với hai tiếng "giá như..." mà còn là hai chữ " tôi sẽ..." chứa đầy tự tin và ý nghĩa.
Đây không phải là một kỉ niệm vui, có nhiều người sẽ nghĩ rằng nó chẳng có gì đặc biệt. Nhưng đối với tôi thì ngày hôm ấy là một ngày dài, ngày mà tôi đã đánh mất bản thân mình và suýt mất đi lòng tin yêu mà cô dành cho tôi. Nhưng cũng chính từ đó mà tôi đã nhận ra và luôn nhắc nhớ bản thân phải biết nỗ lực học tập hết mình để không phụ lòng cô và xứng đáng với danh hiệu là học sinh Trường THCS Sông Trí.
Ý kiến bạn đọc
Những tin mới hơn
Những tin cũ hơn